Nàng tiên xanh
Thuở nhỏ ngồi nghe chuyện kể
Những thần non, ông phật, bà tiên
Có những phép thần thông màu nhiệm
Hay hiện ra cứu giúp người hiền.
Ôi bậc thần tiên! sao bấy lâu
Đầu non, thác đá,... thấy chi đâu.
Tôi đi khắp nẻo đường hoang vắng
Chỉ thấy đồi xanh mãi một màu.
Một buổi trời trong tôi thấy tiên
Áo choàng tha thướt giữa thiên nhiên.
Hoa tươi chợ tết trông còn kém.
Thấp thoáng gần xa đến ảo huyền.
Tiên bảo: “Cha ta là mặt trời,
Mẹ ta trái đất, thuở xa xôi
Sinh ta trong đại dương trào sóng,
Bên ánh trăng sao chiếu rạng ngời.
Ta đã từng đi khắp thuỷ cung,
Vực thẳm, non cao đến ruộng đồng.
Ta đi muôn vật đều theo gót
Tô đậm màu xanh cho núi sông.
Xưa từng có kẻ bội ơn ta,
Tai hoạ tràn lan khắp Lưỡng Hà.
Đô thị phồn vinh thành cát bụi.
Phá rừng bừa bãi hãy lo xa,...”
Chưa hỏi nàng tiên lấy một lời.
Lũ đâu dồn dập dưới chân tôi.
Giật mình, tỉnh giấc ra cơn mộng.
Trống ngực giờ lâu vẫn đổ hồi.
Sáng sớm hôm sau, tôi ngắm cây
“Nàng tiên xanh” đã đứng nơi đây.
Giơ tay đỡ dậy bao chồi biếc
Cho thắm tươi thêm những tháng ngày.