Bãi Đá Trứng Quy Nhơn Ảnh: Trường Sinh
Biển vỗ sóng vào bờ,
Hiền hòa mẹ trùng dương
Mẹ bao giờ cũng thế:
Thương năm mươi con dặm trường.
Con phá tan tình mẹ
Tàn phá cả môi truờng
Rồi đổ thừa cho mẹ
Ôi! Mẹ là đại dương.
Mẹ thiệt thòi cay đắng
Đàn con thích giết rừng
Các con không thèm hiểu:
Rừng là của cha con.
Xưa mẹ đẻ ra trăm trứng
Nở ra trăm đứa con
Con bây giờ ngỗ nghịch
Ôi! Đời mẹ héo hon.